- Mùa hoa núi NSUT Việt Hùng 23:11
Nhà mình có hai thằng con rể. Chúng nó tốt bằng nhau, giỏi bằng nhau nhưng thằng em uống rượu khỏe hơn thằng anh.
Sáng phì cười vì cách kể chuyện của Phà. Phà hút liền hai điếu thuốc lào. Cổ chân Phà là cái dây chạc buộc lỏng. Đầu sợi chạc là con lợn lang độ chục cân đang chổng mông vục mõm xuống búi cỏ mà dũi.
Chợ hôm nay thưa người. Có nhẽ, tại rét quá đấy. Mọi năm, độ này, trên đỉnh núi Xùa còn có băng trắng toát. Những phiên chợ cuối năm này thường ít người mua, nhiều người bán. Phà dựa lưng vào cái lù cở đựng đầy bí ngô, duỗi chân ra, trông như đang say thuốc lào. Bỗng Phà hỏi. Chưa nghỉ tết à? Sáng nhếch mép. Hai phiên nữa mới hết hàng. Bỗng Phà nghiêng người, lấy tay che miệng, nói nhỏ, mắt hấp háy. Vợ cũ kìa. Nhìn theo hướng đuôi mắt Phà. Sáng nhìn thấy một người đàn bà mặt mũi bịt kín như gái đẻ, chỉ hở hai con mắt, đang ngó nghiêng ở hàng dao. Chiếc váy của chị ta mặc rất cũ, bạc phếch, ở nếp gấp còn sờn rách. Cả chiếc khăn len trên đầu nữa, cũng rất cũ. Đàn bà Mông mặc váy cũ đến chợ phiên thì chỉ có hai kiểu người. Hoặc nghèo quá. Hoặc đang để tang chồng, mặc thế để không ai trêu ghẹo.Sáng bán mua với người Mông bao năm, lạ gì. Chợ phiên rất hiếm váy cũ. Ngày chợ với người Mông giống như là đi hội. Đàn bà con gái các dân tộc diện lắm. Cả tuần có một buổi sáng để diện thôi mà. Sáng trêu. Sao để vợ cũ nghèo thế? Phà thản nhiên nhồi thuốc, đánh lửa và rít. Tận khi khói phả mù mịt, hắn mới nói. Vợ từ hồi xưa thôi. Lúc ấy mười ba tuổi, biết gì. Bố lấy cho thôi. À, cái lệ này thì Sáng biết. Hai chục năm về trước, đàn ông con trai của một số tộc người vùng này vẫn được bố mẹ cưới vợ cho từ rất sớm. Mười tuổi lấy vợ cũng chẳng lạ.Phà cứ tủm tỉm dõi theo nhịp váy người đàn bà như có gì đó thú vị lắm. Sao không chào nhau một tiếng. Mà ngày xưa, sao lại bỏ, chê già à? Phà cười, nhe hàm răng khấp khểnh, ám khói. Không bỏ đâu, bao nhiêu bạc tiền mới cưới được về. Được nửa năm thì tự nó bỏ đi. Đẻ con xong tự bế con đi. Không phải con mình mà. Nó làm khỏe lắm, lại chăm chỉ, nên bố mẹ lấy về. Đi thì đi thôi. Mình không bỏ. Vì nếu bỏ thì bên ấy phải trả lại tiền cưới. Mà ngày ấy không có đăng ký đâu. Nó đủ tuổi còn mình thì không.Lần nào cũng thế. Về chợ, Phà đến quầy thuốc lào của Sáng, mua một ít thuốc, rồi mượn điếu của Sáng hút. Có lần Phà trả luôn. Có lần, đợi khi bán được lợn, gà… Phà mới trả. Phà thường nói, chợ Mùa Chư này, góc bán thuốc lào là vui nhất, góc bán quần áo ấm nhất, góc bán thắng cố là no say nhất. Đàn ông Mông chịu được rét, chịu được đói, nhưng không chịu được buồn. Cũng có lần Sáng hỏi Phà sao không đưa vợ ra chợ. Phà bảo vợ Phà bị ốm suốt, chợ xa không đi đâu. Ngựa thì bán hết rồi, xe máy thì nó sợ.
Vợ chồng Phà có hai cô con gái xinh xắn, đều lấy chồng rồi, cuộc sống của Phà hiu quạnh lắm. Có thời gian, cả mấy tháng không thấy Phà ra chợ, cũng nhớ nhớ. Sau mới biết, Phà ở trông vợ trong bệnh viện.Chỉ một thoáng không để ý, Sáng đã thấy Phà dắt con lợn ra cuối chợ, sát mương nước. Ở đó có một toán người, toàn lái buôn. Phà bê con lợn, leo lên cái cân đồng hồ to tướng, cân cả người cả lợn. Sau đó, Phà đưa con lợn cho người khác giữ, chỉ cân người. Sáng cũng chả rõ cách cân lợn như thế này có từ bao giờ. Nhưng chỉ là cân lợn giống. Ở chợ Mùa Chư, từ lợn, gà, dê, ngan, vịt, chó, mèo… tất cả những con vật đem bán đều buộc dây vào chân, chứ không cho vào rọ như vùng khác. Vì sao thì Sáng không rõ. Có vẻ như Phà đang kì kèo rất hăng. Vì Phà chặt chẽ mà. Nếu không, giờ này, Phà cũng túy lúy trong quán thắng cố rồi, chứ chả đứng đấy mà đấu lý với bọn buôn lợn. Có vẻ như hai thằng con rể, sau khi cuỗm đi hai đứa con gái xinh của Phà thì chúng cũng chả lười đưa nhau về. Nên Phà thèm được nói và ra chợ để nói.Trời mỗi lúc một lạnh. Gió từ trên đỉnh núi lùa về thung lũng này đem theo mùi hoa núi rất nồng. Cái loài hoa mà bọn gái phố gọi là ly núi ý, thơm đến phát sợ. Có nhẽ, mọi thứ đồ ở chợ này, từ thịt thà, quần áo, vải vóc cho đến thuốc lào của Sáng đều có mùi hoa ấy. Chợ chỉ họp sáng chủ nhật hằng tuần thôi. Buổi trưa, chợ tan, người về hết, thì mùi hoa vẫn nồng nã ở lại. Phà đang vừa đi vừa cuộn dây chạc vào tay, rất hớn hở. Giờ đi bán bí. Sáng lại bật cười. Sao không bán bí cùng với lợn? Phà cãi, chỗ bán lợn không ai mua bí. Chỗ bán bí thì không thể để lợn. Bí thì Phà gửi chỗ Sáng, còn lợn đem ra bãi. Mỗi lần thèm thuốc lào, Phà lại dắt cả lợn đến rồi buộc vào chân mình. Hút xong lại dắt lợn đi.Quán của Sáng là bốn cái cọc gỗ cắm xuống bốn góc, trên phủ bạt. Cái bạt và bốn cọc gỗ theo Sáng đi khắp vùng Mường Thà bao la này. Nắng mưa, gió sương làm bạt bạc phếch. Những vệt kẻ chỉ còn mù mờ. Đấy là nhà của thuốc lào. Còn người, nếu mưa gió thì tự che ô mà đứng. Phà như có duyên nợ với chợ Mùa Chư. Bao nhiêu năm nay, cứ mỗi tháng, Phà quay lại ít nhất một phiên. Dù dân vùng này rất nghèo. Chợ của một cụm bốn xã rộng bao la mà hàng bán được rất ít.
Phà lại chỗ Sáng mượn điếu hút thuốc lào sau khi đã bán xong, mua xong. Điếu này là điếu chia tay. Nhà Sáng ở huyện khác, cách xa đây nửa ngày đường. Để về chợ phiên Mùa Chư, Sáng phải đi xe máy từ chiều hôm trước, rồi ngủ lại ở thị trấn, mơ sớm mới đi xuống chợ. Phà hút xong, xoa hai tay vào nhau, như cám ơn điếu rồi hỉ hả: Mủng chế (*)! Sáng hỏi đầy tò mò. Không mời vợ cũ đi ăn phở à, muộn rồi? Không mời đâu. Mời nó cũng không ăn. Này, sao trông cô ấy như khó khăn lắm. Ừ, khổ lắm. Có mỗi thằng con trai thì bị bệnh thần kinh. Con lợn là của nó đấy. Mình bán hộ. Chứ để nó bán, không được đủ tiền đâu. Bọn mua lợn khôn lắm. Sáng chả buồn giấu cái sự tò mò. Thế vợ cũ không đi lấy chồng à? Bố của cậu kia đâu? Phà cười ngượng nghịu. Không lấy ai cả. Thế có bao giờ cho vợ cũ tiền không? Mình cũng nghèo, lấy gì ra mà cho. Giúp được gì thì giúp thôi.Như thể Phà rủ người đi chợ cùng về hết lượt. Chợ cứ vắng dần đến lúc những người bán hàng chỉ còn trông thấy nhau thì hối hả thu xếp hàng hóa. Người đi ngựa thì cho hàng lên ngựa. Người cõng hàng thì cho vào gùi. Ai có xe máy thì buộc lên xe máy. Trời mỗi lúc một rét. Sáng chằng buộc hàng lên xe rồi ra về.Trên con đường nhỏ lầy lội nhớp nháp đầy dấu chân trâu ngựa, từ xa Sáng thấy hai bóng người đứng ngay mép đường mà nói gì đó với nhau. Đi lại gần, Sáng nhận ra Phà và người vợ cũ. Phà có vẻ như đang gay gắt chuyện gì. Sáng vờ như không quen biết Phà, dửng dưng đi qua, dù con đường rất hẹp và cũng chẳng thể đi nhanh. Tuy nhiên, cảm giác có ánh mắt đang trói chặt lấy bước chân mình, Sáng bần thần một lúc rồi dừng xe, ngoái đầu nhìn lại. Khi ấy, bốn mắt nhìn xoáy vào nhau. Sáng bủn rủn chân tay.Khoảng gần ba chục năm trước, Sáng cùng anh trai đi bán vải và tơ, chỉ ở chợ này. Chợ Mùa Chư khi đó heo hút lắm. Người chưa đông như bây giờ. Khi đó, Sáng là cậu trai hai mươi. Trai Tày, tuổi hai mươi còn ham chơi lắm. Có một cô gái Mông trạc tuổi Sáng, hay đến hàng của anh trai để mua chỉ thêu. Thấy cô gái Mông trẻ, xinh xắn, có vẻ hiền lành, Sáng buông lời ướm hỏi. Và rồi, hai người đã có những mùa trăng nhớ nhung, xuyến xao, mong đợi. Mong từng ngày trôi đi để hết một tuần, để lại đến chợ. Một lần, vào mùa hoa núi như thế này, Sáng và người yêu rủ nhau đi sang khu rừng bên kia suối hái hoa, đem về chơi tết. Và rồi, họ trao cho nhau những kỷ niệm tình đầu đẹp nhất. Ăn tết xong, Sáng dẫn theo mẹ đến chợ để xem mặt người yêu và muốn dẫn mẹ về nhà người yêu thì phiên ấy cô gái không đến. Chỉ có mẹ của người yêu đến chợ gặp Sáng. Bà xin Sáng đừng gặp gỡ con gái bà nữa, nó đi lấy chồng rồi. Khi ấy, Sáng đã định nhảy xuống vực mà chết đi. Nhưng thương mẹ lại không dám. Sáng có gì không bằng những người con trai Mùa Chư? Tại sao mẹ cô lại ngăn cản hai người yêu nhau? Hay là bố mẹ cô đã nhận sính lễ của người khác? Sao người ta lại dối lừa Sáng? Sáng đã tìm đến bản của Pằng để dò hỏi và được biết sự thật là như thế. Người ta đã lấy chồng thật. Chỉ sau có hai phiên chợ không gặp là đã lấy chồng. Để không gặp lại người cũ, năm năm liền, Sáng không trở lại Mùa Chư nữa. Sau khi đã cưới vợ, không bán hàng vải chung với anh trai nữa, Sáng chuyển sang bán thuốc lào. Sáng không muốn nhìn thấy những kỷ niệm với người cũ ở góc chợ ấy. Pằng đến rồi đi như thể mùi hương loài hoa núi lỡ làm người ta say một lần thì vẫn nôn nao cả khi nghĩ đến.Sáng thấy con đường hôm nay dài quá. Mấy chục năm trời mới nhìn thấy người cũ mà hoàn cảnh cô ấy như thế, Sáng thấy mình như có lỗi. Đến suối, Sáng quên cởi giày, lội cả giày xuống nước. Nước suối lạnh buốt làm Sáng sực tỉnh. Nghĩ đến câu chuyện Phà kể, Sáng băn khoăn lắm. Không biết, đứa con trai, người cản trở cuộc hôn nhân của Pằng, có phải là hạt máu của Sáng không? Sao bao năm, Pằng không nói gì? Pằng cũng có thể tìm Sáng mà. Giờ Sáng đã có một gia đình yên ấm. Con gái lớn của Sáng đã lấy chồng có con. Hay là, Sáng cứ một lần đến nhà Pằng xem sao? Sáng có thể giúp gì cho Pằng được không? Không biết Pằng còn ở nhà của cha mẹ không? Hay đã đi vùng đất khác.
Trả lời